Xin lỗi ai😵
Nay đi biển, biển rất chill Trong tưởng tượng, chưa đến nơi Chưa bao giờ, ra ngoài khơi Chỉ có chơi, nơi ven bờ. Nếu tôi khờ, thì tôi đã Lội dòng sâu, vã nước trong Gột sạch hết, dục vọng lòng Trôi theo dòng, hàng nước mắt. Tôi chỉ biết, mình không buồn Cũng chẳng vui, chẳng thể buôn Ngồi cúi đầu, viết dòng này Không lên đồi, xuống biển chơi. Nói đến nước mắt, là vì trưa nay tôi đã nằm dưới đất và khóc. Đất lạnh, nhưng dòng nước mắt tôi thì khá ấm. Không hiểu sao, tự dưng buồn, muốn thả hồn vào gạch lát đá ở phòng ăn, và khóc thôi. Chẳng biết lúc đấy tôi nghĩ gì, có chăng là ý nghĩ lớn nhất là sao mình tệ quá. Mình cứ đi trêu đùa cảm xúc của người khác dù chẳng hề muốn như vậy. Hình ảnh người cũ vẫn vương, hằn sâu trong đầu mình. Ngày nào cũng nhớ tới, không thể quên được. Không thể, mình không thể tiếp tục tạo cơ hội tiến tới mối quan hệ mới cho bản thân khi chưa quên được người cũ. Như vậy, người mới tới đây sẽ không cảm nhận được niềm yêu và sự tôn trọng của bản thân mình...