Tôi và danh phận👉🏻🙋🏻‍♀️👈🏻

  Ê mọi người ơi tôi không hiểu đâu nhá, khi tôi thực sự rơi vào cái gọi là tình yêu đôi lứa thì tôi mới nhận ra là tôi yêu bản thân cỡ nào. Tôi ăn diện, vì tôi thích là tôi khi ăn diện ý, chứ không phải điều gì khác. But, i am truly be myself when I am with you. Tôi nhận mình là mặt trời, nó ngông đến mức nào thì việc tôi sợ nhìn thẳng vào mặt trời nó cũng điên cỡ đấy. Tôi sợ đối diện với bản thân mình, nhưng tôi cũng nhận ra trong sự ngờ nghệch là giờ tôi đang dần dần vượt qua sự sợ hãi đó. Chắc love là chất xúc tác, trong đó từ lonely over verge and eat the lonely, "gặm nhấm nỗi cô đơn trong bờ vực" ý, tôi xàm nồn là vậy; thì giờ cái love đấy nó chỉ là tình yêu đơn thuần cho một ai đó, nó đơn thuần nhưng nó không dễ đứt gãy. Tình yêu đôi lứa sẽ phát triển ở trạng thái ổn định nhất khi bạn và người ấy đều phát triển, đôi khi thế. Người ta hay nói là để yêu, mỗi người phải tự lựa mà hạ cái tôi của bản thân xuống một chút. Nhưng tôi cảm thấy, với riêng tôi, là tôi càng hạ thấp cái bản thể cá nhân của tôi để nghĩ cho người khác bao nhiêu thì bản thân lại đánh mất chính mình đến bấy nhiêu. Không có chính kiến trong cái xã hội tổng hòa những mối quan hệ này, tôi thấy nó nhu nhược, nó lo hãi, và đôi khi nó chỉ là lười suy nghĩ. 

Thú thật với mọi người là tôi mới biết một điều, và bài Em là phiên bản suy của tôi viết, không phải tôi lúc này. Giờ thì bớt u sầu hơn, tiến tới sự ổn định cùng người nào đấy trong tương lai. 

Tôi nghĩ là tôi phải tập viết nhiều hơn, học nói....

Tôi nghĩ là, tôi có sứ mệnh gì đó trong cuộc đời. Còn về danh phận thì, ai mà biết được, chúng ta phải cần cái danh phận là cái thực thể hiện hữu gì cũng được, để bước vào cuộc đời ai đó một cách đúng nghĩa. 

Thế nên, mong mọi người đón nhận bài xàm ba láp này của tôi để tôi còn nhiều dịp trải lòng trên lap.

Comment nha mina -san!!!



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Xin lỗi ai😵

Suy ngẫm về thời gian.